🐳 Phò Mã 16 Tuổi

Năm 16 tuổi, Warren Buffett đã sở hữu tài sản 53.000 tháng 8 30, Sinh viên 20 tuổi lãi 110 triệu USD nhờ đầu tư vào một mã cổ phiếu Jake Freeman. (Ảnh: Jake Freeman). Một nam sinh 20 tuổi đã kiếm lãi Dcm nhẽ boongtrình cảmthụ vănchương của chúng Má chỉ bằng của một hàinhi 7-8 tuổi bên Bương. Wed Oct 12, 10:49:00 PM 2022 Chúng Má hãy thử qua Mã hay Sing mà nom. Cùng là xứ thuộcdịa, nhưng chúng hoàntoàn khácbiệt Giùn. Dạo này tôi sang Đức lợn nhiều như đá phò hàng Tên Truyện: Phò Mã Mười Sáu Tuổi - 驸马十六岁 Tác giả: Bình Quả Nhất Sinh Thôi - 苹果一生推 Edit: |BTS×you|Vị hôn thê 16 tuổi của thất tổng Full Nhiệm vụ chính của những cung nữ này là phục vụ các hoàng tử, phò mã chuyện sinh hoạt vợ chồng. Bên cạnh đó, họ còn hướng dẫn, chỉ điểm, bảo ban, dạy dỗ các công chúa mọi loại kỹ xảo trong chuyện phòng the. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, số phận mỗi Vàng Mã; Làng Nghề Ngọc Hoàng thương tình, nên đã cho hóa thành một trong những linh vật của nhà trời chuyên để phò tài lộc. 2. Ý nghĩa tỳ hưu phong thủy Nhưng muốn tỳ hưu có tác dụng thì phải lựa chọn đúng mệnh, đúng tuổi, đúng chất liệu và đúng hướng. Các phò mã phải vượt qua "chế độ thí hôn" thì mới có thể kết hôn với Các cách nhà Thanh. - Ảnh minh họa. Dưới thời nhà Thanh, các nam tử hoàng tộc phải thành hôn trước năm 15 tuổi. Đối với các công chúa, độ tuổi gả chồng còn có thể sớm hơn. Giấy phép số: 5054/GP-TTĐT do Sở TTTT Hà Nội cấp ngày 16/10/2019. diện mạo, tài cán và cuối cùng là tuổi tác của các "phò mã tương lai". Nếu được tuyển chọn, Hoàng thượng sẽ hạ chỉ, nhận được thánh chỉ, người đó phải lập tức vào cung tạ ơn. Chương 16: Đem mạch; Lúc đó, hắn còn trẻ tuổi, là một đại thiếu gia tiền đồ sáng lạn, chỉ mới mười bốn tuổi. Hắn lấy danh hiệu Phò mã bôn ba khắp nơi, thu phục rất nhiều nghĩa quân, và những người cũ đang rải rác khắp nơi. Kỳ thật, hắn cũng không thích 6 J8 ^: ` Recently, I heard a description of an evangelical sermon as 'thirty minutes to raise the dead.' This, of course, refers to the Bible's description of non-Christians as being 'dead in their sins' (Ephesians 6:1) - in other words, as spiritually dead as a result of having no relationship with God, the giver of all life - and the desire of the preacher for the hearer to find new life N02Pd93. Tên truyện Phò Mã Mười Sáu Tuổi - 驸马十六岁Tác giả Bình Quả Nhất Sinh Thôi - 苹果一生推Edit Tớ Tên KunTình trạng Hoàn Độ dài 87 Chương + 5 Phiên ngoại loại Bách Hợp + Xuyên Không + Cổ Đại + Sinh Tử + HE Nhân vật chính Tô Hạo + Trường Ninh Công ChúaPhối hợp diễn Tiểu Kiều, Huyền Tuyết cùng các nhân vật ánCó một cô bé ở thế gia ở Giang Nam được chỉ định sẽ làm phò mã của Trường Ninh công nói vị phò mã tương lai dáng dấp xinh đẹp, tài năng sớm lộ, giọng nói cùng vẻ ngoài đều cực là Trạng Nguyên được đề danh bảng vàng, thế nhưng mọi việc không thể xảy ra như ý định của nữ phò nhân vật khác, thậm chí là người qua đường, đều thi nhau trổ tài, cướp đoạt hào quang, nhưng suy cho cùng cũng như khói mây nhẹ lướt chỉ có băng sơn công chúa bình tĩnh đùa giỡn tiểu Phò mã nhã nhặn lịch sự mới là thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không chia lìa. Nguyên lai Tô Hạo quả thật là nữ tử. . . . . . Như vậy, năm đó vì sao Tô phu nhân trăm phương ngàn kế đem viên ngọc không chút tì vết này giấu trong nhà không cho gặp người, sau đó lại bị mình vô tình gặp được, liền nghĩ cách cả nhà rời Thanh Châu đi về phía Bắc, tất cả đều có thể giải thích. Tiểu Kiều thở ra một hơi, liên quan đến nghi vấn trong lòng nhiều năm chưa giải thích được, tâm tình nhất thời thoải mái hơn nhiều. Nàng vẫn đối với việc Tô Phu nhân không chấp nhận người con dâu như nàng canh cánh trong lòng, hiện nay rốt cục bình thường trở lại - nếu như không phải là vì không thể đắc tội được với Hoàng đế, Tô Phu nhân cũng tuyệt đối không để Tô Hạo kết hôn với Trường Ninh, vì lẽ đó Tô Phu nhân không phải là không thích mình, mà vì nữ tử không thể gả cho nữ tử, tiếp nhận người con dâu Trường Ninh này chẳng qua là vạn bất đắc dĩ. Có điều, tuy nói Hoàng đế là giận dữ mới hạ xuống cuộc hôn nhân này, nhưng hai người sau khi thành hôn vẫn ân ân ái ái, nhất định là có duyên phận từ trước chứ ? Trường Ninh là kiểu người cao ngạo không dính khói bụi trần gian, nếu như không gặp được Tô Hạo, coi như bị ép gả cho, cùng người không thích thành hôn, cũng sẽ không chịu ở chung một chỗ ? Mà Tô Hạo, tuy nói tính tình ôn hòa, đối với mỗi người đều tốt, nhưng cũng tuyệt đối không phải là dễ dàng đem trái tim trao cho người khác. . . . . . Chờ một chút, chờ một chút - hai đứa bé là như thế nào ? Không thể nào phủ nhận đó không phải là cốt nhục của hai nàng, nhưng các nàng đều là nữ tử. . . . . xem ra ta phải thật sự buông tay, nhỏ vài giọt nước mắt, để Tô Hạo nói ra tâm sự mới phải. Tiểu Kiều nghĩ tới đây, gật gù, trên mặt nở ra nụ cười. Tô Hạo ra khỏi hoàng cung, cố gắng hết sức bình phục lại tâm tình, đem chuyện Tiểu Kiều mang đến kinh ngạc cho mình nén xuống thấp nhất, tập trung suy nghĩ đối sách. Nguyên Tử Độ đã phụng mệnh lĩnh 20 ngàn cấm quân ra khỏi kinh thành, Tô Hạo đem Thần Cơ Doanh chia làm hai bộ, một bộ do Đỗ Vân suất lĩnh, đi tới trang viên tham gia vây quét, một bộ khác cho Giang Tuấn suất lĩnh, lập tức bố trí bên trong đại nội hoàng cung, ẩn giấu trong bóng tối, đương nhiên tất cả chuyện này đều được Hoàng đế phê chuẩn. Trước khi Đỗ Vân đi, Tô Hạo bí mật căn dặn hai việc, việc thứ nhất là nắm thời cơ lấy đi tính mạng Nguyên Tử Độ, người này công nhiên mưu phản, tuyệt không có thể lại lưu lại; việc thứ hai là gặp được đại nội ám vệ hoặc thánh vệ thì lập tức truyền đại lại bốn chữ - hoàng thượng an toàn, nhắc nhở đúng lúc trở về thủ. Tất cả bố trí xong xuôi, Tô Hạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhớ tới Trường Ninh, trong lòng vẫn là mơ hồ có chút bận tâm, năm năm qua hai người cơ hồ mỗi ngày đều bên nhau, cùng giải quyết mọi chuyện, lần này lại bị tách ra, hơn nữa lại là trong thời điểm nguy cấp, đặc biệt là Trường Ninh hướng về Thanh Hà vương mà hành động, chấp niệm quá sâu chỉ sợ rơi vào tròng của đối phương, Ma Môn trước giờ hành xử không theo lẽ thường, còn không biết sẽ sử dụng quỷ kế gì. Có điều so với Trường Ninh, Tô Hạo càng mong nhớ hai đứa bé hơn, dù sao Trường Ninh tĩnh uyên có mưu mà người mang tuyệt kỹ, hai đứa bé thì lại còn nhỏ mảnh mai không hề có khả năng tự vệ, vì lẽ đó Tô Hạo vẫn chút do dự làm trái theo ý chỉ của Hoàng đế, trở lại Ngự Thư Phòng. Lúc này Tiểu Kiều đã theo lời căn dặn, cùng Thái Từ, hoàng hậu mang theo hai đứa bé đi tới Ngự Thư Phòng. Tô Hạo cố gắng làm vẻ mặt thong dong tự nhiên, tiến lên hướng về Hoàng đế hành lễ. Hoàng đế khoát tay nói, "Vào lúc này thì thôi." Giọng nói có chút giọng khàn. Tô Hạo nghe tiếng ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, chỉ thấy hắn sắc mặt tiều tụy không một tia huyết sắc, bên tóc mai loang lổ tóc bạc lúc này dị thường dễ thấy. . . . . . Hoàng đế khi nào đã già nua như vậy, nàng càng không chú ý. "Phò mã, " Hoàng hậu ôm Tô Nhược đi tới, lo lắng nói, "Thừa dịp hiện tại thời gian chưa gấp, nhanh đưa hai đứa bé rời đi nơi này, bọn chúng mới có hơn hai tuổi, cứ thế mà đi thôi à. . . . . ." "Mẫu hậu, " Tô Hạo cười đánh gãy lời nói hoàng hậu, "Những phản tặc kia tuy rằng ngoan cố chống cự, nhưng lần này triều đình chắc chắn sẽ một lưới đánh gọn, mẫu hậu không cần quá lo lắng." Đang nói, một thân ảnh màu trắng bỗng nhiên xuất hiện tại trong Ngự Thư Phòng, có giọng nói lạnh lùng cùng một tia tức giận, "Ai là người ra chủ ý điều động cấm quân đi vây quét Trang viên ?" chính là Trường Ninh. Nguyên lai trong trang viên đại nội ám vệ cũng đã sớm động thủ, cả vườn đều là Đao Quang Kiếm Ảnh, Trường Ninh tìm khắp nơi không thấy người của Thanh Hà vương, lại phát hiện số lượng lớn cấm quân xuất hiện trong trang viên, không khỏi cả kinh - cấm quân chính là phụ trách thủ vệ hoàng cung , cấm quân bị điều động tới đây chứng tỏ hoàng cung thủ vệ sẽ trống vắng, bọn người của Thanh Hà vương nhất định nhân cơ hội tập kích hoàng cung ám sát Hoàng Đế cùng thái tử. Bởi vậy không để ý nhiều, đích thân hồi cung. Hoàng đế nói, "Nguyên Tử Độ mang đi 20 ngàn cấm quân cùng với thân tín của hắn đi, không có hắn bên cạnh trẫm ngược lại còn cảm thấy an toàn hơn chút." Tô Hạo nhìn thấy Trường Ninh, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn, hòa nhã nói, "Điện hạ không cần phải lo lắng, Giang Tuấn đã mang hỏa khí doanh mai phục trong chỗ tối tại hoàng cung, bây giờ chúng ta ôm cây đợi thỏ, đợi bọn người Thanh Hà vương vào tròng, một lưới bắt hết." Sắc mặt Trường Ninh lúc này mới dễ nhìn chút, Tô Nhược duỗi ra tay nhỏ muốn Trường Ninh ôm, Trường Ninh cũng không liếc mắt nhìn, hướng về Tô Hạo nói, "Thủ hạ của Thanh Hà vương giỏi về dùng độc hại người, thường thường đánh bất ngờ khói độc đầy trời, cho dù bí mật trốn, cũng khó trốn được độc hại, nếu như Thanh Hà vương quả nhiên đột kích, chỉ sợ hỏa khí doanh cũng không còn tác dụng." Năm đó nàng cùng Huyền Tuyết dắt tay ám sát Thanh Hà vương, chính là bởi bị độc mới trắng tay trở về. "Trường Ninh công chúa quả nhiên là suy nghĩ hơn người," Trường Ninh vừa dứt lời, vài tên thái giám canh giữ ở trước Ngự Thư Phòng đột nhiên đã xuống, thân hình Thanh Hà vương xuất hiện trong tầm mắt mọi người, một tay chắp sau lưng, một tay cầm phiến quạt quạt trước ngực, vẻ mặt đầy đắc ý, Chỉ tiếc đã quá muộn, bên ngoài đã hoàn toàn mịt mù khói độc." Thanh Thành Vương đi theo sau đó vào, "Ahaha, bản vương lúc đó ở dưới cửa thành đã nói, bản vương nhất định sẽ trở về, thế nào? Không có nuốt lời chứ?" Dừng một chút, lại nói, "Ôm cây đợi thỏ cố nhiên diệu kế, thế nhưng nếu như cuối cùng chờ tới là con cọp, nên làm thế nào cho phải đây? Ahaha. . . . . ." Ở phía sau bọn họ, Vấn Nguyệt cùng Cận Ngọc đang đứng chắp tay, ánh mắt Vấn Nguyệt trong chớp mắt nhìn Tô Hạo, nhưng rất nhanh rời đi. Hoàng đế chỉ cảm thấy một luồng tức giận nhảy lên trên đỉnh đầu, thân thể run như lá cây trong gió thu, chỉ vào bốn người nói, "Ngươi, ngươi, các ngươi thật to gan !" Không nghĩ tới thân thể Thanh Hà vương run lên còn lợi hại hơn cả hoàng đế, chỉ vào Tô Manh Tô Nhược hướng về Tô Hạo nói, "Hai hài tử này đều là ngươi cùng Trường Ninh sinh sao ?" Sau đó quay đầu lại nhìn Trường Ninh, "Hai người này thật sự là do ngươi cùng tô Hạo sinh ?" Tô Hạo nở nụ cười, "Ngươi đều thấy được, còn hỏi." Thanh Hà vương lắc đầu liên tục, trong miệng lẩm bẩm, "Không thể, không thể, cái này không thể nào. . . . . ." Bây giờ là tình huống thế nào? Hoàng đế đối với biến cố đột nhiên xuất hiện thật là không rõ, bất ngờ đến nỗi cũng quên phát giận, tay đứng ở giữa không trung, con mắt nhìn thẳng Thanh Hà vương, dường như muốn xem đến tột cùng là bỏ qua chuyện gì. Tiểu Kiều mắt thấy sự tình không ổn, mang Tô Manh giao cho Thái tử, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe Thanh Thành vương nói, "Đông Phương hiền đệ, ngươi sợ là luyện công tẩu hỏa nhập ma chứ? Liền nam nữ đều không nhận rõ." "Đại ca không cần nói nhị ca, " Tiểu Kiều đi lên trước cười nói, "Nam nữ đều không nhận rõ không phải chỉ có một mình Đông Phương hiền đệ chứ ?" Thanh Thành Vương Thượng chưa mở miệng, Cận Ngọc cướp bước lên trước, trong mắt lại cười nói, "Tiểu Kiều, chúng ta lại gặp mặt." Tiểu Kiều nhìn Cận Ngọc một chút, "Ngọc công tử khuôn mặt đẹp vẫn đẹp như năm nào a." Cận Ngọc nắm ngón tay vuốt ve gò má, "Ta cố nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc không giả, chỉ tiếc vẫn không thể cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nữ ngươi sánh vai." Nói xong nhìn về phía Tô Hạo, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tuyệt quyết, "Càng không có cách nào vọng bóng lưng phò mã, Phò mã hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất thiên hạ mỹ nam." Thanh Hà vương lúc này khôi phục thần trí, ở một bên nói, "Tin tưởng ta, Phò mã cũng không phải mỹ 'nam'." Chỉ tiếc chậm một bước, ngữ khí Cận Ngọc hờ hững mà kiên định nói một câu, "Cận Ngọc từ trước đến giờ lấy khuôn mặt đẹp tự phụ khắp thiên hạ tu mi, hôm nay thấy Phò mã, thực là không mặt mũi nào sống thêm trên đời này." Lập tức lấy kiếm tự quyết. "Cận Ngọc !" Thanh Thành Vương ôm eo đỡ lấy thân thể Cận Ngọc đang ngã xuống, không thể tin lắc đầu nói, "Ngươi làm sao khờ như vậy? Nhiều năm như vậy, ngươi lại vẫn không hiểu lòng ta, ta từ lâu đã không bị khuôn mặt đẹp của nam nhân khác động tâm, trong lòng ta đã chỉ có thể chứa đựng một mình ngươi." "Vương Gia. . . . . . Ngươi, ngươi còn, còn không, hiểu ? Ta chết, là bởi vì, bởi vì ta không muốn sống. . . . . . Cùng Vương Gia không quan hệ. . . . . ." Thanh Thành vương, ". . . . . ." Lúc này khói độc phía ngoài đã tiến vào khắp thư phòng, Trường Ninh vận lên nội lực, song chưởng đẩy một cái, quét lên một luồng cường phong, đem sương mù đẩy lui phía sau, sau đó hướng về nhóm người phía sau Hoàng Đế nói, "Khói độc này ta chỉ tạm thời đẩy đi được, các ngươi hãy mau tránh vào mật thất." Hoàng đế nghe xong lúc này mới lấy lại tinh thần, đến một góc giá sách mở ra mật thất, đi vào trước, hoàng hậu ôm Tô Nhược theo sát phía sau, Tiểu Kiều hô to, "Ta không sợ chết! Ta không tiến vào!" , Thái tử cũng không theo, một tay ôm Tô Manh một tay kéo Tiểu Kiều, đem Tiểu Kiều kéo vào bên trong. Mắt thấy Mật thất chậm rãi khép lại, Thanh Hà vương muốn tiến lên ngăn cản bị Trường Ninh bắn ra một luồng kiếm ngăn trở. Vấn Nguyệt thấy Tô Hạo không có tiến vào mật thất, không khỏi bật thốt lên, "Phò mã sao không tránh đi ? Loại độc này thuốc giải đã dùng hết, một viên cũng không dư thừa, một khi trúng độc là không thể cứu chữa." Thanh Hà Vương đại kinh thất sắc, "Vấn, Vấn Nguyệt, ngươi, ngươi. . . . . ." Đến lúc này, Vấn Nguyệt mới không che giấu, nhân tiện nói, "Mấy năm trước, Vấn Nguyệt chính là một tiểu thái giám bình thường trong cung, sau đó bị đuổi ra khỏi cung đi thủ lăng, nhân sinh xa vời, cơ khổ không chỗ nương tựa, là Phò mã tặng Vấn Nguyệt võ lâm bí kíp, Vấn Nguyệt mới có ngày hôm nay, trong lòng Vấn Nguyệt vẫn luôn cảm kích phò mã, hi vọng báo đáp Phò mã, năm đó Trường Ninh công chúa có thể từ Thanh Hà vương phủ toàn thân trở ra, chính là Vấn Nguyệt bên trong âm thầm giúp đỡ." Thanh Hà vương chán nản nói, "Lẽ nào nhiều năm như vậy ta đối với ngươi moi tim mổ bụng, không thể nào cảm động được ngươi ?" "Vấn Nguyệt nếu không bị công tử cảm động lại sao ủy thân về công tử? Chỉ tiếc công tử vì báo thù gần như điên cuồng, vô tâm giấu ở giang hồ, càng không cam lòng lùi thân Điền Viên, Vấn Nguyệt mấy lần khuyên bảo, đều không thể cảm hóa được công tử, Vấn Nguyệt tâm cũng đã lạnh." Thanh Hà vương liếc mắt nhìn Thanh Thành Vương đang vỗ về Cận Ngọc khóc rống, lúc ngẩng đầu lên trong con ngươi ngấn lệ lấp lóe, " Vấn Nguyệt, chúng ta bây giờ dắt tay lui về có được hay không ? Ta không hỏi chuyện trong Ma Môn, cũng không nghĩ tới báo thù nữa, chỉ muốn cùng ngươi sống an an bình bình suốt quãng đời còn lại." Vấn Nguyệt lắc đầu. Thanh Hà vương ngước mắt, "Ngươi không muốn?" Vấn Nguyệt lạnh nhạt nói, "Không, là công tử không làm được." Thanh Hà vương cúi đầu, không tiếp tục nói nữa. Trường kiếm trong tay Trường Ninh rung lên, "Vấn Nguyệt tránh ra, Bổn cung muốn lấy tính mạng Đông Phương Vô Không." Vấn Nguyệt xua tay, "Không nhọc Điện hạ ra tay, Vấn Nguyệt sẽ tiễn công tử về tây thiên." Nói xong một tay ôm vai Thanh Hà Vương, một tay mau lẹ xuất chưởng đánh vào trong tâm Thanh Hà Vương. Thanh Hà vương ngã vào lồng ngực Vấn Nguyệt, "Vấn Nguyệt..........." Vấn Nguyệt nhẹ nhàng đáp, "Công tử đừng sợ, Vấn Nguyệt cũng sẽ theo người." Nói xong tự mình phế đi võ công, miệng phun ra máu tươi, thân thể cùng thân thể Thanh Hà vương rơi xuống đất. "Vấn Nguyệt đối với ta thật tốt. . . . . . Chúng ta nếu thăng thiên, liền đi đoạt Hoàng vị của Ngọc đế. . . . . . Nếu xuống Địa ngục, liền đi cướp Diêm Vương bảo tọa. . . . . . Ta muốn để kẻ thù của ta chết rồi trốn không thoát lòng bàn tay của ta. . . . . ." "Công tử vẫn không quên báo thù. . . . . ." "Đây chính là ta a, Vấn Nguyệt." "Vấn Nguyệt biết. . . . . . Sau này Vấn Nguyệt không còn nợ ân tình của bất kể kẻ nào, đồng ý theo công tử làm bất cứ chuyện gì." "Tốt." Hai người đồng thời nhắm hai mắt lại. "Ngươi khóc?" Trường Ninh nhìn về phía Tô Hạo, "Ngốc cô nương............." Thanh Thành vương nghe tiếng ngẩng đầu, "Trường Ninh, ngươi, ngươi mới vừa nói cái gì?" Trường Ninh lạnh lùng thốt, "Ta nói cái gì ngươi không phải cũng nghe được sao?" Thanh Thành vương ngớ ngẩn, tiện đà nhào vào trên người Cận Ngọc khóc lớn, "Cận Ngọc a, ngươi chết thật là oan uổng a ......Cận Ngọc....." Tô Hạo nhìn về phía Trường Ninh, dùng ánh mắt hỏi dò, nàng không hạ thủ giết được hắn. Người này làm sao bây giờ? Trường Ninh dựng thẳng lên bàn tay bổ tới một đạo kiếm khí, Thanh Thành Vương đầu một nơi thân một nẻo, lập tức bỏ mạng. Tô Hạo không đành lòng nhìn thẳng, nắm ống tay áo che khuất mắt. Trường Ninh lạnh nhạt nói, "Người này đã từng tự tay giết cha, Bổn cung là thay trời hành đạo." Chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát, phía ngoài khói độc lần thứ hai ập vào, Trường Ninh đang muốn lần thứ hai dùng nội lực đẩy ra, chợt Tô Hạo nói, "Để ta." Nói xong vận lên nội lực ở trong đan điền. Một đạo luồng khí màu xanh bọc quanh hai người, sau đó hướng về Trường Ninh nói, "Điện hạ, chúng ta ra ngoài xem xem." Trường Ninh gật đầu, hai người ở trong lồng khí bảo vệ bình an bước ra ngoài, chỉ thấy trong viện có mấy chục thi thể, hóa ra là hỏa khí doanh mai phục ở trong góc tối phát hiện có thích khách xông vào tung độc, vội vàng giơ lên hỏa súng đồng thời xạ kích, thích khách tuy rằng đều là cao thủ, nhưng bởi vì cho rằng thị vệ đều đã trúng độc bỏ mạng nên không phòng bị, cuối cùng chết dưới họng súng của hỏa khí doanh." Màn đêm thăm thẳm bắt đầu nổi lên gió to, rất nhanh thổi đi khói độc trong cung. Một hồi quyết chiến sinh tử liền như vậy kết thúc. Ngày kế lâm triều, Đỗ Vân ở trước mặt quan lại trên triều đình báo cáo cho Hoàng Đế chiến công vây quét, "Bên trong trang viên toàn bộ phản tặc bị đánh gục, cấm quân tổng lĩnh Nguyên Tử Độ trong lúc tác chiến phấn đấu quên mình, anh dũng hi sinh." Thái Úy Nguyên Lãng nghe được con trai độc nhất của mình bỏ mạng , phun ra một ngum máu tươi, té xỉu tại chỗ. Hoàng đế thấy, lập tức sai người đưa đến bên cạnh điện truyền thái y tới khám, sau đó trên triều đường rơi lệ nói, "Vây quét đại thắng, trẫm rất vừa lòng, chỉ tiếc Nguyên tổng lĩnh đang ở độ tuổi đẹp nhất lại bỏ trẫm mà đi............." Thở dài một lát, lệnh cho thái giám chấp bút hạ chiếu, truy phong Nguyên Tử Độ là Võ Mục hầu, sau đó lại ban chỉ cho các tướng lĩnh Quan Tây có công dẹp loạn tam vương tiến cung, phong thưởng từng người. "A ha ha ha. . . . . ." Ngày hôm sau buổi chiều, nhìn một đám người bị dùng rượu cướp binh quyền cúi đầu rời đi, Hoàng đế vuốt râu cười to, cười cười thân thể dần dần hạ xuống. Thái Tử cùng Tô Hạo thấy không đúng, cùng tiến lên trước đỡ lấy Hoàng đế, cùng kêu lên kêu, "Phụ hoàng? !" Không thấy Hoàng đế đáp lại, Thái tử liền sờ mũi phát hiện Hoàng Đế đã không còn thở, trong lòng không biết là vui hay buồn, lẩm bẩm nói, "Phụ hoàng. . . . . ." Hoàng hậu nghe tin một đường khóc chạy đến, hướng về thái tử nói, "Ba phiên đã tước, Quan Tây cũng trừ, tâm nguyện của cha ngươi cũng đã làm xong, đi về gặp liệt tổ liệt tông .....................Thái tử nhất định phải làm một vị Hoàng Đế tốt, không nên phụ tấm lòng khổ tâm của phụ hoàng ngươi..........." Thái tử lên tiếng thống khổ, "Phụ hoàng!" Ngày kế, đủ loại quan lại đứng trước cung đưa Thái tử kế nghiệp sự nghiệp thống nhất đất nước. Nửa tháng sau khi tổ chức nghi thức an táng tiên đế xong, vội vàng tổ chức lễ đăng cơ cho Thái tử, tôn Hoàng thái hậu Ngụy thị là Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng hậu Lâm thị là Hoàng Thái hậu, sắc phong Thái tử phi Chu Tiểu Kiều làm Hoàng Hậu, cải nguyên "Thuận Thiên" , lấy là năm đầu tiên. Càn cùng điện Ngự Thư Phòng. Thuận Thiên đế ngồi ở trên ngự án sờ sờ chỗ kia một chút, đối với hoàng hậu nói. "Hoàng hậu a, làm Hoàng đế phải làm gì a? Trong đầu Trẫm không có một chữ a." "Quan mới tiền nhiệm ba thanh hỏa, " Tiểu Kiều nói, "Theo Bổn cung xem, ngươi là Tân Đế đăng cơ cũng phải hạ ba đạo thánh chỉ." Thuận Thiên đế nghe xong, vội vàng nói với thái giám chấp bút bên cạnh, "Lưu công công nghe cho kỹ, trẫm muốn hạ ba đạo thánh chỉ !" Nói xong mới nhớ lại hỏi, "Hoàng hậu a, trẫm nên hạ ba đạo thánh chỉ gì ?" Tiểu Kiều dựng thẳng lên một ngón tay nhỏ, "Đạo thứ nhất, đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm." "Đại xá thiên hạ không có gì, nhưng thiên hạ nhiều năm chiến sự không ngừng, quốc khố đã rỗng tuếch, lại muốn miễn thuế ba năm, chẳng phải muốn tam cung lục viện của trẫm đào rau lót dạ hay sao ?" Tiểu Kiều dựng thẳng lên ánh mắt, "Ngươi đến cùng có miễn hay không ?" Thuận Thiên đế đầu co rụt lại, vội nói, "Miễn miễn miễn, miễn!" Tiểu Kiều còn chưa hết tức giận, "Có Bổn cung còn chưa đủ, Hoàng thượng còn muốn tam cung lục viện ?" Thuận Thiên đế khiếp vía thốt, "Không muốn tam cung lục viện. . . . . . Hoàng tự làm sao bây giờ ? Trẫm đến bây giờ cũng còn không có một nhi nữ nữa đây." Tiểu Kiều vỗ bàn, "Lẽ nào Bổn cung sẽ không sinh được hay sao ?" Nói xong sắc mặt hoà hoãn lại, tằng hắng một cái nói, "Hoàng thượng không cần lo lắng, một năm sau sẽ có hoàng tử sinh ra." Thuận Thiên đế vui vô cùng, vỗ tay nói, "Như vậy rất tốt! Rất tốt!" Tiểu Kiều lại dựng thẳng lên một ngón tay nói, "Đạo thứ hai, cùng Tây Sở quay lại giao hảo." Thuận Thiên đế hướng về Chấp Bút thái giám nói, "Có nghe hay không, nhanh viết!" Tiểu Kiều lại dựng thẳng lên ba ngón tay nói, "Đạo thứ ba, phong Phò mã Tô Hạo làm Quan Tây hầu." "Công lao của phò mã nên Phong Hầu không sai, nhưng tại sao phải phong Quan Tây hầu a?" "Quan Tây thế tộc tuy rằng bị ép giao ra binh quyền, nhưng tộc vẫn còn, hoàng thượng phong Phò mã Quan Tây hầu, mới thay thế cũ, từ từ đem Quan Tây bộ tộc tan rã, khiến cho sụp đổ, cũng không còn cách nào gây sóng gió." Thuận Thiên đế mừng lớn nói, "Như vậy rất tốt! Rất tốt!" Thái giám Chấp Bút thầm nghĩ, Hoàng đế không nên gọi 'Thuận Thiên đế', phải gọi 'Rất Tốt Đế.' Phò mã phủ hậu hoa viên. Tô Hạo ôm Tô Nhược, Trường Ninh ôm Tô Manh, một nhà bốn người đi ở dưới tán cây Hạnh Hoa. Trường Ninh nghỉ chân, ngửa đầu nhìn màu trắng đoàn tuyết trên đỉnh đầu, "Đạo bạch không phải thật bạch, nói hồng không bằng hồng, xin mời quân hồng bạch ở ngoài, đừng mắt thấy Thiên Công. Phò mã còn nhớ tới bài thơ này." Tô Hạo nói, "Đương nhiên là còn nhớ. Đó là ngày đầu tiên sau ngày chúng ta đại hôn,tay Điện hạ cầm một thanh tố sa quạt tròn,đi chậm rãi dọc theo trì Bích Thủy , Hạnh Hoa Thiên Ảnh bên trong, loại dáng vẻ hờ hững kia, phảng phất như tất cả hỗn loạn trên thế gian này đều vô can đến Điện Hạ, làm cho ta liên tưởng đến hoa mai." Trường Ninh nói, "Nhưng ngày ấy ta thấy Hạnh Hoa, trên mỗi một đóa hoa lại hiện ra khuôn mặt hồn nhiên của phò mã, óng ánh long lanh, ôn hòa Hòa Uyển, ta đối với Phò mã nói, ta yêu thích Hạnh Hoa." Nói xong hai người nhìn nhau nở nụ cười, ở bên dưới cánh hoa nhìn nhau chăm chú, mãi đến khi bên tai vang lên tiếng cười non nớt của Tô Nhược, từng người mới thu lại tầm mắt, ôm chặt lấy hài tử trong lòng. Chính Văn Kết Thúc. Vũ Lương muốn dạy Tô Hạo luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, cũng không chỉ là nói suông. Hai ngày sau, hắn tự mình xuống chân núi vì Tô Hạo mà lựa chọn một con Bạch Mã, dắt đến phía trước sân . Tô Hạo đang ở trong thư phòng vẽ bản đồ quân sự, nghe được tiếng Vũ Lương gọi nàng, liền đi ra ngay, chỉ thấy con ngựa kia toàn thân trắng như tuyết, là con ngựa nhỏ rất đẹp, thân hình mảnh nhỏ, da mỏng lông mảnh, nhưng nhìn qua cũng rất nhanh nhẹn - tuổi có vẻ còn non, nhưng vẫn là một con ngựa khỏe, hơn nữa lớn lên cũng sẽ rất đẹp. Tiểu Hạnh nhi nhảy nhảy nhót nhót chạy đến, "A ! Tiểu bạch mã này sau này lớn lên cũng thật xứng đôi với Phò Mã a." Ngọc Cầm đi ra theo , ôm lấy vai Tiểu Hạnh nhi nói rằng, "Cái gì gọi là sau này lớn lên xứng đôi với phò mã a ?" Tiểu Hạnh nhi tát một cái vào tay Ngọc Cầm, "Ngươi đừng có mà chạm vào người ta." Ta nói Tiểu Mã cùng Phò mã rất xứng đôi, lại không nói tiểu mã trưởng thành rất giống phò mã, tới cùng đều là ngươi nói huyên thuyên." Ngọc Cầm tra hô, "Ôi, ta phát hiện ngươi càng ngày càng khó tính rồi." "Ta nói hai người các ngươi lúc nào có thể líu ra líu ríu như chim sẻ vậy ?" Tô Phu nhân cầm khăn đi ra, nhìn tiểu bạch mã một chút, "Chà chà, thật là một con ngựa đẹp." đi quanh quanh con ngựa một vòng, "Vóc cũng thật nhỏ nhắn, cái yên làm cũng rất chắc chắn." Vũ Lương nói, "Yên ngựa này chính là do lão thợ thủ công lành nghề làm ra, đương nhiên sẽ là rất tốt," tiện đà hướng về Tô Hạo nói, "Xin mời Phò mã lên ngựa." Nói xong sải bước leo lên ngựa của mình, một con ngựa cao to có lông màu đỏ. Hai con ngươi Tô Hạo sáng lóe, lập tức học theo tư thế của Vũ Lương, kéo dây cương, chân trái dẫm lên bàn đạp bên trái thân ngựa, ra sức dớn người lên ngựa, con ngựa kia bị nàng lôi kéo sang bên trái mấy bước, Tô Hạo chưa ngồi vững vàng, yên ngựa chao đảo một chút, chờ cho ngựa dừng lại mới thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh lại tư thế ngồi, hai tay nắm chặt dây cương, hướng về Vũ Lương cười cười. Vũ Lương gật gù, thúc ngựa đi đến cạnh bên người Tô Hạo, dùng chân nhẹ nhàng đạp vào bụng tiểu bạch mã, bạch mã lập tức cất bước tiến lên. Lúc đầu con ngựa còn đi chậm, Tô Hạo cũng không phòng bị, dây cương trong tay dần dần thả lỏng, con ngựa kia bỗng chốc tăng nhanh tốc độ, bắt đầu nhanh lên, càng chạy càng nhanh, Tô Hạo bắt đầu trở nên căng thẳng, một mặt kéo chặt dây cương, một mặt cúi đầu lên trước, thân thể theo bước chạy của tiểu bạch mã mà chao đảo. Vũ Lương thấy Tô Hạo nắm dây cương hai bên không thăng bằng, một dài một ngắn, càng nghiêm trọng hơn là hai chân Tô Hạo cũng không đặt lên bàn đạp, hai bên bàn đạp trống trơn, lắc lư dữ dội, nhân tiện nói, "Thu lại dây cương, hai bên dài một chút, chân kẹp chặt bụng ngựa, bàn chân để lên bàn đạp." Tô Hạo nghe thấy làm theo, tốc độ của tiểu bạch mã quả nhiên chậm lại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vũ Lương nói "Kỹ thuật cưỡi ngựa cùng bắn cung cũng không khác mấy, bất quá chỉ là phải chăm chỉ luyện tập thôi, trong rừng trúc không gian quá nhỏ hẹp, không tiện cho việc luyện tập, phò mã theo ta đến Lâm Uyển đi." Từ đó về sau, Tô Hạo ban ngày cùng Vũ Lương ở Lâm Uyển luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, buổi tối thì theo Ngô Tương luyện viết chữ đại, mỗi ngày đều đến canh ba mới nghỉ ngơi, sáng sớm trời chưa sáng đã rời giường. Mà nhìn lén Tô Hạo luyện tập cưỡi ngựa bắn cung cùng với luyện chữ cũng đã trở thành thú vui quen thuộc của chúng tướng sĩ. Lúc Tô Hạo cưỡi tiểu bạch mã phi như bay ở Lâm Uyển, chung quanh núi rừng đều là nam tử hán lén lút ngồi ngắm, khi Tô Hạo đi tới trường đình chấp bút luyện chữ, những nam nhân này liền di chuyển đến rừng trúc trước sân , như lũ khỉ leo trèo ngắm trăng, đôi mắt liên tục chớp chớp. Có một lần thấy Tô Hạo không cẩn thận ngã từ trên ngựa xuống, Vũ Lương cách không xa quá hai trượng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy trong rừng trúc chạy ra một đám tướng sĩ, vác theo cáng, còn có cả thuốc trị thương, một mặt đau lòng hô to gọi nhỏ đang chạy vọt tới, làm cho Vũ Lương kinh ngạc đến trợn mắt ngoác mồm. Còn có một lần, Tô Hạo luyện chữ, mài mực trượt tay để tra bút rơi vào vại mực, nước mực bắn ra như mưa, bắn lên cả khuôn mặt trắng nõn của Tô Hạo, mặt Tô Hạo lập tức biến thành mặt hoa, Tô Phu nhân đứng ở một bên quan sát trên mặt vừa mới nở lên nụ cười, đã nghe bốn phía núi rừng xung quanh vang lên tiếng cười ầm ầm. Tuy là biết lần này các tướng sĩ không có ác ý, Tô Phu nhân vẫn cảm thấy bọn họ thật thất lễ, liền sai thị nữ đuổi đuổi mấy lần, nhưng là căn bản vô dụng, các tướng sĩ tay chân linh hoạt, "Phần phật" một hồi tản đi, thời gian một cái nháy mắt sau lại "Phần phật" một hồi xúm lại chỗ cũ, tiếp tục nhìn lén. Tô Phu nhân đuổi chán cũng không được, liền cũng kệ bọn họ. Bởi vì Hoàng đế hạ chiếu đề bạt tướng lĩnh thế tộc Quan Tây lãnh binh áp chế tam vương, mấy ngày nay dịch tốt báo tin đều đa số là báo tin chiến thắng, Thanh Hà Vương cùng Thanh Thành vương bị thế lực của tướng sĩ Quan Tây chia cắt, hình thành thành thế gọng kìm, kịp thời phòng ngừa binh sĩ hai bên hợp lại thành một, Thanh Xuyên vương lúc đang định cho quân ra khỏi Thục liền bị đánh phủ đầu, tổn thất rất nhiều binh tướng, còn có mấy binh sĩ bị bắt giữ. Đương nhiên, tin tức xấu cũng không phải không có, đó chính là bởi thiên tai cùng với việc tam vương tạo phản đã ảnh hưởng tới lòng dân, Vân Nam bạo phát lên mấy cuộc khởi nghĩa của nông dân, cũng tự đứng lên lập cờ, xưng đế, triều đình lại phải mất một lượng binh lớn để đàn áp nơi đó, bản đồ đế quốc Đại Tề ở phương nam không khỏi khói lửa nổi lên bốn phía. Tuy rằng Hoàng đế chỉ phái Tô Hạo trấn thủ Thái Sơn, cũng nói rõ không có thánh chỉ không được xuất binh, nhưng cũng căn dặn vạn nhất tin báo bị gián đoạn, Tô Hạo có thể tự quyết định khi nào xuất binh hoặc có xuất binh hay không. Mặc kệ tương lai có phải xuất binh hay không, Tô Hạo đều cảm thấy nên phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, quân sĩ thao luyện vẫn đang theo phương án luyện tập của Giang Tuấn, Tô Hạo vẫn chưa thay đổi, nhưng điều này không có nghĩa là nàng không có chủ ý của mình. Nhớ tới lúc vừa đặt chân tới địa giới Tần Lĩnh gặp được ông lão râu bạc ngồi trên ghế bay tới bay lui rất để tâm, lúc này kĩ năng cưỡi ngựa của nàng cũng đã tạm ổn, cũng có thể tự mình tung hoành ngang dọc ung dung tự nhiên, bởi vậy quyết định đi bái phỏng lão nhân kia. Lúc đó là tiết thu cuối mùa, gió núi gào thét đã mang theo mấy phần khí lạnh. Tô Hạo cùng với Vũ Lương, Giang Tuấn, Ngô Tương cùng với hơn hai mươi tướng sĩ cùng đi, thúc ngựa chạy băng băng trên núi, phía sau áo choàng bay phất phới trong tiết gió thu. Nói tới chúng tướng sĩ một chút, tuy rằng lúc đầu không phục Tô Hạo còn nhỏ tuổi mà đã chỉ huy bọn họ, nhưng cũng dần dần bị vẻ kiên cường cùng tinh thần hiếu học của Tô Hạo thuyết phục, thêm vào nữa Tô Hạo tính tình ôn hòa, đối với bọn họ lại cực kì khoan dung, cho dù bọn họ phạm lỗi lầm gì, cũng đều lấy tâm để trị, chưa bao giờ phát tiết với bọn họ, càng không có lấy quân pháp ra đe dọa bọn họ, bây giờ đối với Tô Hạo càng thêm cung kính cũng không khác gì tình cảm đối với Giang Tuấn. Vũ Lương từ trong bóng tối cũng nhìn ra được chuyển biến của lòng quân, hoàn toàn không nghĩ tới Tô Hạo nhanh như vậy đã có thể lấy được lòng quân. Giang Tuấn lại là một văn sĩ, đối với xuất thân Trạng Nguyên của Tô Hạo rất có hảo cảm, trong khi ở chung lại phát hiện hắn khiêm tốn hiếu học, không khỏi lại càng thêm yêu thích. Cho tới Ngô Tương, thái độ của hắn từ trước tới giờ đối với Tô Hạo vẫn chưa có gì thay đổi, đều nghiêm ngặt quản giáo như trước, thỉnh thoảng cũng có vài câu biểu dương, nếu cảm thấy sinh hoạt có chút đơn điệu vô vị, hắn lại cùng Tô Hạo đi thăm thú chung quanh, chỉ là rất ít khi nói chuyện, thông thường đều là im lặng không lên tiếng, cứ như thế nhiều người không hề để ý đến sự tồn tại của hắn. Cũng tỷ như hiện tại, Ngô Tương cưỡi ngựa đi phía sau mọi người, rất ít người chú ý đến hắn. Khi mọi người tìm tới sơn thôn nhỏ của lão nhân tóc bạc, Tô Hạo mới phát hiện, mấy chục gia đình trong thôn, gia gia đều tinh thông dùng hỏa dược, có người thậm chí còn làm ra súng săn dây kéo hỏa ống cầm lên núi săn thú, chỉ có điều giống như cánh diều của lão nhân râu bạc, hỏa lực gần như không có tác dụng là mấy. Tô Hạo lệnh cho một tướng sĩ dùng chuỗi tiền đồng mua lại một dây kéo hỏa ống, tự mình thử bắn mấy lần, phát hiện thao tác cực kỳ bất tiện, mà khó có thể ngắm bắn chính xác, nếu như đem hỏa ống này dùng trong chiến tranh, đối mặt với kẻ địch cưỡi ngựa cao hơn đầu, vung vẩy trường thương căn bản cũng không hình thành được sức chiến đấu. Tô Hạo nhớ tới lúc đi vào trong Thái Sơn có rất nhiều cơ quan mật, có rất nhiều cánh răng cưa xoay tròn vận dụng liên kết vật lý, nghĩ tới những thiết kế cơ quan này có thể áp dụng vào hỏa dược của người trong thôn này. Có thể vẽ ra một bản vẽ thiết kế đại súng, sau đó đem người chế tạo hỏa ống cùng với người chế tạo cơ quan thuật cùng đồng tâm nghiên cứu chế tạo, một thời gian sau, nói không chắc có thể cải thiện được tầm bắn xa hơn, cũng dễ dàng ngắm bắn mục tiêu đồng thời gia tăng được sức mạnh của hỏa thương..... Tô Hạo nghĩ tới đây, liền quyết định đưa số tiền lớn cùng với lễ vật cho lão nhân râu bạc cùng các bị nam tử trung niên trong thôn. Sơn thôn nhỏ vì nằm ở vị trí hẻo lánh, lại không thích hợp trồng trọt cây nông nghiệp, nơi này rất nhiều đá, người dân ở đây đều là săn thú, bắt cá mà sống, mặc dù không chết đói, nhưng sinh hoạt vô cùng túng quẫn, khi nghe Tô Hạo thuê bọn họ làm thợ lại trả lương hậu hĩnh như vậy, không khỏi vui mừng không ngớt. Trước khi đi, lão nhân râu bạc chỉ vào một ngọn núi bên cạnh thôn rồi nói bô lô ba la mấy câu, Tô Hạo nghe hoàn toàn không hiểu, một bên tướng sĩ hiểu được tiếng bản địa giải thích, "Hắn nói bên cạnh thôn trang có rất nhiều quặng mỏ lưu huỳnh cùng mỏ quặng diêm tiêu* , hỏa dược dùng mãi không hết." Quặng Diêm tiêu là quặng kali nitotratKNO3 là quặng tự nhiên, thành phần chính của thuốc súng người TQ ngày xưa. Tô Hạo nghe xong, liền đối với lão nhân râu bạc gật đầu cười mỉm. Trên đường về Thái Sơn, Tô Hạo nhìn thấy phía chân trời có một con nhạn đang bay, đưa tay tháo trường cung đang treo bên yên ngựa, từ bao lưng phía sau rút ra một mũi tên, ngửa người về phía sau, ngưng thần nhắm bắn, thong dong thả mũi tên bay thẳng lên trời, chim nhạn đang bay trên trời bị bắn trúng rơi xuống đất, rơi vào trước mắt mọi người, mọi người không khỏi cùng kêu lên reo hò khen hay. "Đề đốc đại nhân thân thủ khá lắm!" Tô Hạo hào phóng nở nụ cười, phóng ngựa chạy băng băng, mọi người cũng từng người vung roi, đi theo phía sau. Hỏa Thương nghiên cứu chế tạo cũng không thuận lợi. Tô Hạo đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không có trách móc nặng nề, chỉ cổ vũ bọn họ cố gắng sáng tạo. Thoáng qua bắt đầu mùa đông, sáu cánh bụi hoa nở rộ tràn ngập phía chân trời, Thiên Sơn vạn cây một mảnh Quỳnh Dao, góc sân vài cây Hồng Mai cao ngạo tỏa ra. Buổi tối, sau khi tuyết ngừng rơi, Tô Hạo khoác áo choàng lông cáo, cầm theo một chiếc đèn lồng đứng một mình bên cạnh bụi Hồng Mai, vài giọt lệ thanh tú yên lặng trượt xuống khuôn mặt, rớt xuống tuyết ở dưới chân. Mơ hồ trong tầm mắt, mơ hồ đã gặp công chúa điện hạ, áo trắng như tuyết, lạnh lùng như băng, ánh mắt dần dần chuyển hướng nhìn nàng, đối với nàng cười nhạt một tiếng. "Điện hạ. . . . . ." Nhẹ nhàng kêu một tiếng, tâm Tô Hạo không khỏi rung động, khóe miệng hơi mở ra, cơ hồ khóc thành tiếng, nhưng cuối cùng vẫn là chế ngự được cảm giác mất mát, cũng nhanh chóng bình phục được đau đớn cùng nhớ nhung trong lòng.

phò mã 16 tuổi